Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 30: Kẻ khù khờ (1)




Nam Ly không quan tâm tới sự kháng cự và chống đối của Diệp Bổ Y, khiêng Diệp Bổ Y vừa hộc máu lên vai đưa về phòng thô bạo quăng lên giường.
Diệp Bổ Y khóc lóc muốn chạy, Nam Ly túm lấy cổ hắn, ấn hắn về giường: “Diệp Bổ Y, ngươi đừng có mà không biết điều.”
Cuối cùng Diệp Bổ Y không động đậy nữa.
Nam Ly vừa thở phào nhẹ nhõm xong lại nghe thấy Diệp Bổ Y khẽ nói: “Nam Ly, ngươi thả ta ra đi.”
Nam Ly uống nhiều rượu, men say ngấm vào người, nghe vậy thì bốc hỏa, ép bản thân kìm nén lại: “Ngươi muốn đi đâu? Ngươi có thể đi đâu được?”
Diệp Bổ Y không nói gì.
Nam Ly cười khẩy: “Ngươi không có ta thì có thể sống trong Man Hoang được một ngày không? Diệp Bổ Y, ngươi có lương tâm không hả?”
Diệp Bổ Y đỏ mắt nhìn hắn ta, nhỏ giọng nghẹn ngào: “Nam Ly, cảm ơn ngươi. Nhưng ta cầu xin ngươi, thả ta đi đi.”
Nam Ly tức giận nhăn nhó mặt mày: “Ngươi nằm mơ đi. Diệp Bổ Y, ngươi nghe kỹ cho ta, dù ngươi có chết cũng phải chết ở hẻm núi Hổ Khiêu cho ta.”
Diệp Bổ Y run rẩy: “Vì sao chứ?”
“Dựa vào ta cứu cái mạng nhỏ của ngươi.” Nam Ly giận dữ cười: “Nếu không ngươi nghĩ ngươi có thể sống ở Man Hoang tới hôm nay không?”
Môi Diệp Bổ Y trắng bệch, dùng toàn bộ sự can đảm của mình mới nói lời thật lòng ra khỏi miệng được: “Ngươi chẳng hề muốn cứu ta. Ngươi chỉ vì thấy ta có đôi mắt giống với thê tử đã mất của ngươi mà thôi.”
Trước kia nhìn thấy bức tranh trên tường vẽ người thê tử đã mất của Nam Ly, Diệp Bổ Y hơi ngốc nghếch thẳng thắn hoàn toàn không nghĩ ra mình là một kẻ thay thế, chỉ thấy tự ti mặc cảm.
Nàng tốt như thế, Nam Ly mong nhớ cũng là điều đương nhiên. Bây giờ mình hầu hạ bên cạnh Nam Ly, mình nên học dáng vẻ mà Nam Ly thích để khiến hắn ta vui vẻ một chút.
Hắn coi Nam Ly là toàn bộ thế giới nhưng Nam Ly lại chỉ coi hắn là một món đồ chơi có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nghe Diệp Bổ Y vạch trần mình, Nam Ly bỗng nổi giận, gân xanh trên trán nảy lên: “Ngươi nói gì vậy? Ngươi nói lại lần nữa coi?”
Tính tình hắn ta vốn hung tàn, chỉ hơi thu bớt lại khi ở trước mặt Diệp Bổ Y, đây là lần đầu tiên Diệp Bổ Y thấy hắn tức giận như thế, sợ tới mức run cầm cập, lùi vào góc tường.
“Ngươi nên cảm ơn cha mẹ ngươi đã sinh ngươi ra có được vẻ bề ngoài này.” Nam Ly cười khẩy: “Nếu không thì vào lần đầu tiên gặp nhau, ngươi đã chết trong cơ thể ta giống như tàn hồn của vị đạo hữu kia của ngươi rồi.”
Diệp Bổ Y đột nhiên ngẩng phắt đầu lên: “Ngươi nói gì?”
“Ngươi nghĩ ta tu luyện bằng cái gì?” Nam Ly không cảm thấy lời của mình có chỗ nào không đúng; “Đạo hữu đó của ngươi chết rồi, hồn phách đã vô dụng, ta lấy hồn phách của hắn để tu luyện thì đã sao? So ra, ta đối xử với người quá tốt rồi, ngươi có gì không hài lòng nữa?”
Diệp Bổ Y nhìn Nam Ly, ánh mắt xa lạ như lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta: “Ngươi, ngươi hút hồn phách của hắn? Không phải ngươi đã đồng ý sẽ chôn cất hắn...”
Nam Ly cảm thấy Diệp Bổ Y không nói lý lẽ, cười nhạo: “Không phải hắn đã được chôn cất rồi đó sao? Nếu không thì phần mộ ở gần hồ mọc từ đâu ra?”
Diệp Bổ Y cao giọng: “Nhưng ngươi đã nói, ta theo ngươi tới hẻm núi Hổ Khiêu, ngươi, ngươi sẽ an táng hắn đàng hoàng. Tại sao ngươi lại...”
Nam Ly hỏi ngược lại: “Ta có nói không hút hồn phách hắn sao?”
Diệp Bổ Y hơi hé miệng, cuối cùng chán nản ngậm miệng lại.
Lúc này Nam Ly đã bớt giận, muốn sờ đầu Diệp Bổ Y nhưng hắn tránh đi.
Diệp Bổ Y rơi nước mắt nói: “Vào lần đầu tiên, chúng ta đã móc ngoéo, đóng dấu. Ngươi nói sau này không gạt ta nữa, sẽ đối xử tốt với ta... Tất cả đều là lừa gạt... Ngay từ đầu ngươi chẳng hề thật lòng với ta...”
Lửa giận vốn được ép xuống lại bị lời Diệp Bổ Y kích thích, nhất thời có xu hướng cháy bùng lên, trong cơn tức giận, Nam Ly nói không biết lựa lời: “Lời thật lòng? Ngươi muốn nhưng ngươi xứng sao? Các ngươi xứng sao?”
“Ta vốn bị đám đạo sĩ giả nhân giả nghĩa các ngươi đẩy vào Man Hoang, ta chơi tên tiểu đạo sĩ ngươi là do ngươi đáng đời!”
Diệp Bổ Y giật mình.
Lời này sắc bén như cuốc băng, bổ mạnh vào trái tim Diệp Bổ Y, rãnh xương của hắn như bị gậy băng cắm vào, vừa tê vừa lạnh, đau đớn như sắp nứt ra.
Không biết ngây người bao lâu, Diệp Bổ Y đau đến mức cong người lại, đập đầu vào mạn giường liên tục, tiếng cộc cộc vang vọng.
Trước kia hắn chỉ biết đau lòng là một loại hình dung, khi đến lượt mình mới biết, đó là nỗi đau chân thật, đau đến mức đầu hắn đầy mồ hôi lạnh.
Nam Ly nói mấy lời giận dữ xong thì trong lòng không hề thấy thoải mái hơn chút nào, ngược lại còn buồn bực hơn, thấy Diệp Bổ Y như thế, hắn ta lập tức vươn tay bảo vệ trán hắn: “Ngươi làm gì vậy?! Đừng giả điên trước mặt ta.”
Hắn còn chưa nói dứt câu đã nghe thấy tiếng đoản kiếm ở cạnh hông bị rút ra.
Nam Ly lùi về sau, thấy Diệp Bổ Y cầm thanh kiếm trong tay, mắt ửng đỏ như con thỏ con bị chọc tức giận, hung bạo nhìn chằm chằm vào hắn ta.
“Sao nào? Muốn giết ta hả?” Nam Ly lấy lại tinh thần, hơi hối hận vừa nãy nói mấy lời độc ác với Diệp Bổ Y nhưng hắn ta đã quen với việc làm vương, muốn hắn ta nhận sai nhịn không nói là chuyện không thể: “Ngươi to gan quá rồi ha, Diệp Bổ Y.”
Hắn tưởng rằng Diệp Bổ Y sẽ đâm mình một nhát.
Trong mấy giây ngắn ngủi, Nam Ly đã tưởng tượng ra cảnh hắn nhào tới.
Hắn ta sẽ không tránh, để mặc hắn đâm một nhát kiếm là xong, dù sao hắn ta cũng không thể bị con người nhỏ bé này đâm chết được, hắn đâm một nhát trút giận xong, mình lại dỗ dành một chút, dù hắn giận đến đâu cũng sẽ nguôi ngoai.
Nam Ly tự cho rằng mình rất hiểu Diệp Bổ Y, vì thế, khi ngón út mà Diệp Bổ Y tự chặt đứt lăn xuống giường, Nam Ly không hề phản ứng kịp.
Mấy giây sau, Nam Ly chửi ầm lên, tiến lên trước gạt thanh kiếm rơi xuống đất: “Con mẹ nó, ngươi điên rồi sao hả Diệp Bổ Y?”
Diệp Bổ Y cuộn trên giường ôm lấy tay, nơi đầu ngón tay phải bị đứt máu chảy như suối.
Bả vai hắn run rẩy không ngừng: “Đau... Ta đau...”
Nam Ly kéo tay hắn, dùng năng lực cầm máu cho hắn: “Giờ biết đau rồi sao? Ngươi tức thì ngươi đâm ta đây này. Đâm vào người mình, con mẹ nó ngươi đúng là giỏi quá ha.”
Mặt Diệp Bổ Y tái mét, môi khô nứt, hơi thở cực nhẹ, nhưng hắn dùng hết sức lực cạn liệt của mình đẩy Nam Ly ra: “Bẩn.”
Nam Ly tức điên: “Chê ta bẩn? Vậy nên ngươi chặt đứt ngón tay mình? Con mẹ nó cơ thể ngươi từ trong ra ngoài ta đều chạm vào rồi, sao ngươi không chết luôn đi?”
Nghe vậy, Diệp Bổ Y sửng sốt một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Không sai, ta bẩn, ta bẩn. Xin ngươi hãy để ta đi.”
Nam Ly nhận ra người này hoàn toàn không nghe lọt lời hắn ta nói, thấy máu đã ngừng chảy thì vung tay áo: “Muốn cút thì cút cho nhanh, cả người ngươi đều dính mùi máu tanh thế này, ra khỏi hẻm núi Hổ Khiêu sẽ là cái chết.”
Bỏ lại câu đó, hắn ta nổi giận rời khỏi.
Bị gió lạnh phả vào người, Nam Ly hơi tỉnh rượu, hắn ta bực bội đi đi lại lại trước cửa một lúc thì nghe thấy tiếng khóc tỉ tê trong phòng.
Dần dần, tiếng khóc nỉ non biến thành nước mắt lã chã, rồi dần thành khàn giọng khóc rống lên.
Nam Ly chưa từng nghe ai khóc đau đớn như thế, y như đứa trẻ con trơ mắt nhìn một phần cơ thể bị người khác cắt đứt mà không thể làm gì được, chỉ có thể đau đớn gào khóc.
Nam Ly nghe tiếng khóc của hắn mà không thở nổi, muốn đẩy cửa đi vào nhưng bàn tay vươn ra một nửa lại ngừng lại.
Hắn ta không biết đối diện với Diệp Bổ Y thế nào, đành phải quay người đi, bỏ lại tiếng khóc khiến trái tim hắn ta đau đớn lại phía sau.
Đếm đó hắn ta uống bảy, tám vò rượu ủ lâu năm, rũ rượi ngồi trên vương tọa ở chủ điện.
Ai ngờ ngày hôm sau, hắn ta quay về phòng lại không thấy Diệp Bổ Y đâu.
Hắn không mang gì đi cả, bao gồm cả ngón tay đứt lìa kia.
Hắn ta vồ lấy quỷ tu trông giữ ở đó hỏi, nhận lại câu trả lời là đêm qua Diệp Bổ Y ra khỏi hẻm núi Hổ Khiêu, bảo là ra ngoài làm việc cho quỷ vương.
Biết được tin tức đó, Nam Ly đi lại trong điện mấy vòng liền, giơ tay đập một tượng người.
Tiếng kêu thảm thiết bên trong tượng người không những không khiến hắn ta bình tĩnh lại mà còn khiến hắn ta nóng nảy khó chịu hơn.
Rất nhanh sau đó, khắp nơi đều có mảnh vỡ của tượng người, Nam Ly đứng giữa đống mảnh vỡ, cổ họng khàn đau.
Tiểu đạo sĩ chạy rồi?
Sao hắn dám chạy chứ?
Hắn cầm kiếm còn không vững, tối qua còn tự chém đứt một ngón tay...
Hắn ta không dám nghĩ tiếp nữa: “Chúc Đông Phong! Cút ra đây!”
Chúc Đông Phong đi từ ngoài vào, nhìn thấy đống bừa bộn trên mặt đất thì không khỏi ngạc nhiên: “Ngài...”
Nam Ly chỉ ra bên ngoài điện: “Ngươi đi đi, bắt tiểu đạo sĩ về đây cho ta.”
Đương nhiên Chúc Đông Phong sẽ không làm trái lời Nam Ly: “Vâng.”
Nam Ly hơi do dự rồi gọi Chúc Đông Phong quay lại, dặn dò cẩn thận: “Hắn bị thương nên không chạy được bao xa. Sau khi tìm thấy hắn thì ngươi nói với hắn, bảo hắn đừng quậy, tối hôm qua ta... Uống nhiều nên mới nói mấy lời vô liêm sỉ đó, nếu hắn không chịu trở về thì ngươi vác hắn về. Chú ý tuyệt đối không được kéo tay hắn.”
Chúc Đông Phong vô cùng bất đắc dĩ, nhận mệnh lệnh đi khỏi.
Nam Ly ở trong điện đứng ngồi không yên suốt cả một ngày mới chờ được Chúc Đông Phong quay lại báo cáo.
“Không tìm thấy?” Nam Ly nghiến răng nghiến lợi: “Một tiểu đạo sĩ tu vi thấp như hắn, có khác gì phàm nhân đâu? Thế mà ngay cả một phàm nhân mà các ngươi cũng không bắt được?”
Chúc Đông Phong xấu hổ: “Vương thượng, bọn ta lục soát khắp khu vực xung quanh, thật sự không tìm thấy vương phi.”
Nam Ly càng hoảng hốt.
Man Hoang rộng lớn, hắn có thể đi đâu được?
Hắn cố kìm nén sự sợ hãi trong lòng, giận dữ đứng dậy: “Một đám bỏ đi! Ta tự đi tìm!”
Một ngày trôi qua, ba ngày trôi qua, ba tháng trôi qua.
Nam Ly hoảng hốt nhận ra hắn ta không tìm thấy Diệp Bổ Y thật rồi.
Hắn ta biết được cảm giác hàng đêm ngủ không ngon.
Năm đó, thể tử kết tóc của hắn ta –Vân Hoa chết trong tay một đạo sĩ, Nam Ly bị người đó đẩy vào Man Hoang. Trăm nghìn năm trôi qua, Vân Hoa thành nốt chu sa trong lòng hắn ta, khó khăn lắm mới gặp được Diệp Bổ Y nhưng bây giờ hắn trở thành một cây kim, một cái gai đâm vào trái tim hắn ta, khiến hắn ta ăn ngủ không yên.
Chỉ khi vào giấc mơ hắn ta mới gặp được Diệp Bổ Y một lát, vì thế hắn ta càng uống nhiều rượu hơn, say xỉn đi tìm Diệp Bổ Y.
Hôm đó, hắn ta lại mơ thấy Diệp Bổ Y và những chuyện đã xảy ra với hắn.
Bọn họ chơi trò chơi mò đồ bên hồ như mọi hôm. Chơi mấy lần, Diệp Bổ Y than mệt, bơi vào bờ nằm úp sấp không động đậy, y phục ẩm ướt phác họa ra đường mông tròn vo của hắn, thật đáng yêu.
Hắn nằm trên đất, loay hoay với đống đồ mò được, thích một món đồ nhỏ không nỡ buông tay.
Đó là một mảnh vỡ, phát sáng được, như món trang sức gì đó rơi xuống.
Diệp Bổ Y đặt vật đó trước ngực, khoa tay múa chân: “Chế tạo nó thành vòng xích chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Nam Ly ôm hắn ngồi lên chân mình, cười nhạo hắn: “Vòng xích? Một tên đàn ông như ngươi sao lại thích đồ phát sáng thế chứ? Y như tiểu cô nương.”
Diệp tiểu cô nương không nói gì, đặt mảnh vỡ trong lòng bàn tay gảy qua gảy lại.
“Đẹp đến vậy sao?” Nam Ly nắm lấy bàn tay đang cầm mảnh vỡ của hắn: “Đừng nhìn nó, nhìn ta đây này.”
Diệp tiểu cô nương nhìn hắn ta, cúi đầu mím môi thẹn thùng càng giống tiểu cô nương hơn.
“Nhìn một cái thôi đã thế này rồi? Ngươi thích ta nhường nào đây chứ?” Nam Ly không nhịn được trêu chọc hắn.
Mặt Diệp Bổ Y đỏ bừng, cắn môi suy nghĩ, nghiêm túc đáp: “Thích giống như... Muốn làm tân nương tử ấy.”
Nam Ly rất hài lòng với câu trả lời này, hôn môi hắn: “Được. Ta sẽ dùng vật này tạo ra vòng xích, đợi tới hôm đó ta sẽ làm một lễ cưới thật náo nhiệt, để ngươi đeo nó gả cho ta.”
Nói xong câu đó thì Nam Ly tỉnh giấc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.