Nghịch Thủy Hàn

Chương 42: Hách Liên tiểu yêu




Cao Kê Huyết nói: "Vưu đại sư, ta với ngươi xưa nay bất hòa, ngươi muốn hại ta, ta không có gì để nói, nhưng ngươi đã đáp ứng tương trợ Tức đại nương, người trong võ lâm nếu không giữ chữ "tín", sau này giang hồ đâu còn chỗ cho ngươi trà trộn!".

Vưu Tri Vị thốt: "Ngươi nói đúng, ngươi nhờ làm ăn mà làm quan, ta dựa vào nấu nướng để tiến cung, tuy không đồng hành, nhưng cũng có chỗ xung đột, ta muốn hại ngươi, đương nhiên có lý do". Lão chỉ sang Tức đại nương: "Trước khi ta đáp ứng giúp Tức đại nương, đã đáp ứng người khác rồi, phải bắt cho được ả, chuyện ta đáp ứng giúp ả chỉ là tương kế tựu kế, đâu có coi là bội tín bất nghĩa được".

Tức đại nương hỏi: "Ngươi đã nhận lời ai?". Mới mở miệng liền biết chân khí mình nghẽn nghẹn, thanh âm nói chuyện cả chính mình cũng nghe không rõ.

Vưu Tri Vị đáp: "Chuyện này ngươi đâu oán giận ta được. Cái ta muốn lấy được là ngươi, nhưng lòng của ngươi hoàn toàn nhắm vào tiểu tử kia". Lão chỉ Thích Thiếu Thương bên cạnh Tức đại nương: "Vậy ta giúp ngươi để làm gì? Trái tim của ngươi đã dành cho người khác rồi!".

Tức đại nương không lý gì tới lời nói của lão, chỉ hỏi: "Là ai sai khiến ngươi?".

"Là ta".

Một thanh âm vang lên.

Tức đại nương, Thích Thiếu Thương vừa nghe thấy thanh âm đó, lòng chìm đắm hẳn.

Đó không phải là thanh âm xa lạ.

Đối với bọn họ mà nói, thanh âm đó đại biểu cho một cơn ác mộng phảng phất vĩnh viễn không kết liễu.

Đó chính là thanh âm của Cố Tích Triều.

Thanh âm phát ra từ miệng gã công tử quý phái mặt thẹo che một mắt. Y chỉ tên đầu tóc bù xù: "Gã không phải là "Tam thập lục tý" Thân Tử Thiển, gã là "Thần Nha tướng quân" Lãnh Hô Nhi. Hôm nay muốn giết các ngươi cũng bất tất phải có ba mươi sáu tay, thậm chí không cần tới một cánh tay, chỉ cần dùng một ngón tay là có thể giết sạch các ngươi rồi...". Y tiếp đó lại chỉ chỉ mũi mình: "Ta cũng đương nhiên không phải là Hầu Thất Kiếm, các ngươi nhất định biết ta là ai rồi".

"Các ngươi trăm ngàn gian nan, trốn chạy khổ ải, cuối cùng cũng vẫn không tránh được phải bỏ mạng". Cố Tích Triều nói, "Bất quá các ngươi chết trong tay ta, chắc chết cũng được sáng mắt".

Thích Thiếu Thương trong lòng bất giác phát ra tiếng thở dài tuyệt vọng. Suốt một đường đào vong tới đây, cũng không biết đã liên lụy biết bao nhiêu bằng hữu, đã mất biết bao nhiêu tính mạng, kết quả vẫn là thoát không khỏi sự gia hại của Cố Tích Triều, sớm biết như vậy, bất tất phải sợ sệt khẩn trương như chó nhà có tang, trốn chạy giữ mạng mà làm liên lụy đến bằng hữu.

Thích Thiếu Thương đến nước này, khó tránh khỏi thán oán ông trời trêu cợt. Chàng thà chết không minh không bạch, thậm chí chết không chỗ chôn thân, còn hơn là để Cố Tích Triều được nước, tận tay giết chết mình.

Cố Tích Triều nhìn chàng cười nói: "Ngươi đã đến nước này, còn có gì để nói nữa không?".

Thích Thiếu Thương thở dài một hơi: "Không có gì để nói".

Cố Tích Triều thốt: "Ta giết các ngươi từng tên một, rồi đi giết Thiết Thủ, như vậy là xong xuôi đâu đó". Y ngưng một chút, nhìn sang Tức đại nương cười gian tà: "Có lẽ ta chừa lại Tức đại nương ngươi --- Thích huynh tuy đó giờ tình thâm với ngươi, Vưu đại sư có thể cũng si mê lắm đó!".

Tức đại nương không lý gì tới y, lại hỏi Vưu Tri Vị: "Y cho ngươi lợi ích gì vậy?".

Cố Tích Triều không để Vưu Tri Vị hồi đáp, liền nói: "Nghĩa phụ của ta là đương kim thừa tướng, ngươi nghĩ coi ta có thể cho lão bao nhiêu lợi ích?".

Vưu Tri Vị cũng cười nói: "Ta hầu Hoàng thượng ẩm thực, Hoàng đế ăn no nê, mấy lời nô tài nói có lẽ nghe lọt tai... Ta và Cố công tử chính là đồng bọn ăn ý nhất".

Cao Kê Huyết lạnh lùng thốt: "Đại nương, đều là do nàng đã thỉnh ta và họ Hách Liên đến trợ quyền mà còn đi mời cái tên đầy tớ này... Ngoại trừ chuyện tham lam dựa dẫm thủ lợi ra, lão còn chịu làm gì khác chứ!".

Vưu Tri Vị hằn học nhìn Cao Kê Huyết, quạt mu bàn tay tát sang, Cao Kê Huyết không có cách nào đề kháng, liền bị vả đến mức miệng ứa máu, hai cái răng cũng rụng rơi, Cao Kê Huyết cứng đầu cứng cổ, nuốt cả máu lẫn răng vào bụng, không rên một tiếng.

Tức đại nương nổi giận: "Bọn ta ở đây, muốn chém muốn giết gì thì cứ tự tiện; chuyện này không liên quan đến người khác!".

Vưu Tri Vị cười đanh ác: "Nàng không nhẫn tâm nhìn ta đả thương hắn?". Bộ dạng của lão vốn đâu phải khó coi, hơn nữa còn có phần nghiêm túc thanh nhã, một khi cười đanh ác, lại khiến người ta cảm thấy tà ác cực kỳ, Tức đại nương vẫn không lý gì tới lão.

Vưu Tri Vị cười tàn độc: "Nàng không nhẫn tâm thấy ta đánh hắn --- ta khơi khơi cứ đánh hắn cho nàng coi!". Một quyền quất qua, Cao Kê Huyết khốn khổ không có cách nào né tránh, "bình" một tiếng, lại bị đánh trúng mặt, xương mũi liền bị đánh gãy, chỗ xương gãy đâm lòi ra, nhất thời máu chảy đầy mặt.

Tức đại nương cả giận quát: "Ngươi --- khốn kiếp!".

Vưu Tri Vị huy quyền lại muốn đánh nữa, Vũ Toàn Thịnh thốt: "Không biết nhục!".

Vưu Tri Vị vụt quay đầu, hỏi: "Tiểu tử kia cũng lắm lời dữ! Chán sống rồi sao?".

Vũ Toàn Thịnh giận dữ: "Có ngon thì giải độc trên mình bọn ta trước rồi quyết tử chiến một trận, ngươi đánh người như vậy có ra gì chứ".

"Ta vốn là trù sư, không phải là hạng anh hùng khỉ gió gì trên giang hồ của các ngươi!". Vưu Tri Vị đi tới một bước, song thủ nắm cổ Vũ Toàn Thịnh, tức tối mắng: "Ngươi chết đến nơi mà còn ra vẻ anh hùng gì nữa! Lão tử đem ngươi khai đao trước...". Nói xong "rắc" một tiếng, bẻ gãy cổ Vũ Toàn Thịnh.

Tội cho Vũ Toàn Thịnh không có cách nào tụ lực, không thể chống cự, liền bị gã cổ bỏ mình.

Vưu Tri Vị xem có vẻ yếu ớt không chịu nổi gió, tay trói gà không chặt, nhưng sát nhân cứ như xắt rau xẻ dưa, mặt không đổi sắc. Sau đó vỗ vỗ tay, lại hỏi: "Ai còn dám không phục?!".

Chợt nghe một người gượng sức lớn tiếng: "Hay!".

Vưu Tri Vị vụt xoay mình, thấy Vi Áp Mao đang nói: "Tiểu Thịnh chết hay lắm! Chỉ tiếc là chết dưới tay một tên bại hoại không ra gì, đáng hận đáng hận! Bất quá ngươi tuy đã chết, cũng đã giành chút khẩu khí cho hảo hán trong võ lâm, không giống như đám cả heo chó cũng không bằng, toàn là giết kẻ không có sức đề kháng!".

Vưu Tri Vị cười híp mắt chằm chặp nhìn gã, nói: "Mắng hay lắm! Quả nhiên không hổ là huynh đệ kết bái của Cao Kê Huyết".

Lão từng bước từng bước đi tới trước mặt Vi Áp Mao, ánh mắt ghim trên cổ gã, phảng phất ở đó có một cục thịt non nấu chín tới, lão thèm thuồng muốn nuốt chửng vô bụng: "Ngươi chắc biết kẻ nói lớn nói nhiều dễ bị chú ý, lại thông thường sống không được lâu chứ?".

Thích Thiếu Thương chợt thốt: "Cái bọn ta có là cái mạng, sợ ngươi không dám đến lấy thôi!".

Vưu Tri Vị nhướng mày hỏi: "Ngươi muốn chết?".

Cố Tích Triều sợ Vưu Tri Vị hạ thủ thật, y không có cách nào điều khiển con người này, liền xen miệng: "Xem ra muốn tên đó chết thì quá dễ dàng, chỉ là hơi tiện nghi cho hắn".

Vưu Tri Vị gật gật đầu: "Ta giết sạch mấy tên khác, dùng xong thân mình Tức đại nương rồi mới giết y, giống như món ăn ngon nhất luôn luôn để dành đến cuối mới khoái chí".

Cố Tích Triều nói: "Vậy đi. Hôm nay bọn ta đã lập được đại công này, nghĩa phụ dĩ nhiên cao hứng, cao hứng thì dĩ nhiên sẽ có ban thưởng, lần này bọn Hoàng Kim Lân có thể tức đến méo mũi, ai kêu bọn chúng nghĩ mình ngon lắm, dám tranh công với bọn ta!".

Lãnh Hô Nhi tới giờ cũng xen miệng: "Đúng! Lão Lạc Đà cũng chỉ lo nịnh bợ xun xoe trước mặt Hoàng Kim Lân, không biết nhục mà!".

"Lão Lạc Đà" mà gã thóa mạ dĩ nhiên là "Lạc Đà tướng quân" Tiên Vu Cừu, trong quá trình truy sát Thích Thiếu Thương, giữa bọn chúng đã có xảy ra trói buộc kềm chế thế lực lẫn nhau, cũng dần dần chia ra làm hai phái.

Hoàng Kim Lân là tâm phúc Phó Tông Thư an bài ngoài triều đình, chức quan của hắn không nhỏ, nhưng chủ yếu vẫn là giám thị mọi dị động bên ngoài kinh thành cho Phó Tông Thư, đặc biệt động tĩnh trên giang hồ; vì để củng cố thực lực của mình, Hoàng Kim Lân cũng thu nạp kỳ nhân dị sĩ, dốc sức cho hắn; Tiên Vu Cừu, Lý Phúc, Lý Huệ, Cao Phong Lượng đều đầu nhập dưới trướng hắn. Cố Tích Triều là bà con bên vợ Phó Tông Thư, y tuổi tác tuy nhỏ, dã tâm lại lớn, có ý muốn kiến công lập uy, nhất thống giang hồ cho nghĩa phụ, nuôi ý đồ trước hết tranh đoạt giang sơn võ lâm rồi hãy nói; Vưu Tri Vị, Lãnh Hô Nhi, Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ, Tống Loạn Thủy đều là kẻ đi theo y. Nào ngờ chí lớn tài sơ, ngược với sở nguyện, chỉ một chuyện bình đám nghịch đảng "Liên Vân Trại" mà thủy chung chưa thể trảm thảo trừ căn, Cố Tích Triều trong bụng cũng bực bội lắm.

Y biết ngoại trừ Hoàng Kim Lân ra, còn có một thế lực khác ---chính là Văn Trương: người này thăng quan cực nhanh, đã lên tới Khâm sai đại thần, bề ngoài chịu nghe theo Phó thừa tướng, vâng vâng dạ dạ, kỳ thực lại là mật thám tâm phúc do Hoàng thượng bí mật sai phái, đi kềm chế thế lực quyền thần trong triều.

Cố Tích Triều nghĩ mình ngàn khổ vạn khó trà trộn vào hổ huyệt, mới quét một lưới dẹp sạch "Liên Vân Trại" được, nếu để "trùm phỉ" Thích Thiếu Thương trốn thoát, rơi vào tay thế lực khác, tất giảm thiểu công trạng, kêu y làm sao có thể chịu phục? Cho nên y trăm phương ngàn kế dùng Vưu Tri Vị điều động bọn Hoàng Kim Lân đi, chính vì muốn độc chiếm đại công!

Cố Tích Triều thốt: "Những ai đáng giết thì cứ lập tức giết; nên lưu giữ mạng sống thì áp giải về".

Lãnh Hô Nhi nói: "Để ta đi kêu quân đội tới". Gã ngưng một chút rồi tiếp lời: "Bên ngoài khách điếm này có bốn tên canh giữ, đầu thôn cũng có bốn tên, hồi nãy bọn ta đã giết hai ở đầu thôn, bên khách điếm thì giết một! Còn năm tên, e rằng phải giải quyết trước khi phóng tín hiệu báo tin". xem tại TrumTruyen.vn

Cố Tích Triều thốt: "Năm tên này phải nhọc Lãnh tướng quân đi một chuyến".

Lãnh Hô Nhi cười nói: "Đối phó năm tên nhãi này đâu có gì dễ bằng, đợi ta đi giết chúng trước rồi ra chỗ trống phóng pháo bông, hiệu triệu đại đội đến là xong".

Cố Tích Triều vòng tay: "Lãnh tướng quân mau đi chóng về".

Lãnh Hô Nhi tỏ vẻ khinh thị địch thủ, cười nói: "Đối phó mấy thứ đồ bỏ như mèo ba chân đó, phải chậm trễ gì chứ!". Nói xong cười khan hai tiếng.

Cố Tích Triều biết Lãnh Hô Nhi này tâm địa cực kỳ cao ngạo hiếu cường. Chính vì vậy mà gã mới không chịu khuất phục Tiên Vu Cừu hơn hẳn gã cả về công trạng lẫn trí tuệ, thành ra y tự nhủ mình nên im miệng, không khuyên bảo gì nữa, chỉ nói: "Tướng quân khi về tới cứ gõ cửa tám dài bảy ngắn làm tín hiệu".

Lãnh Hô Nhi nói: "Được". Thuận tay kéo thắt lưng trên thi thể Vũ Toàn Thịnh, lướt ra cửa điếm.

Bọn chúng trước khi đến tấn công "An Thuận sạn" này đã đặt trạm bày bẫy trong tối ngoài sáng dò thám nắm bắt hết hoàn cảnh trạng huống huống trước trước sau sau nơi đây, gã biết bên ao phân, trong giếng nước có một đệ tử của Cao Kê Huyết gài ở đó.

Gã quyết định đi giải quyết người này trước.

Gã cột dây thắt lưng lên hông.

Gã biết dải thắt lưng này là "ám ký" của phe Cao Kê Huyết và Vi Áp Mao, trong bóng tối, thắt lưng phát ra ánh sáng lờn lợt, bọn họ liền biết "người đến" là "người mình".

--- Nhưng "người mình" này lại đến để lấy mạng "người mình"!

Nghĩ đến đây, Lãnh Hô Nhi không khỏi đắc ý.

Sát nhân lập công, nhẹ nhàng dễ dàng, Lãnh Hô Nhi trước khi giết người luôn có một cảm giác hưng phấn không tên, huống hồ sát nhân lần này không thể nào hụt được, nắm chắc thành công, hơn nữa lại có thể lập đại công, sao Lãnh Hô Nhi không mừng ra mặt cho được.

Bất quá cao hứng thì cao hứng, dưới ánh trăng, hành động của Lãnh Hô Nhi vẫn phải cẩn thận đề phòng, toàn thân gã phát ra một thứ sát khí hừng hực, cơ hồ còn nồng đậm hơn cả ánh trăng.

Chỉ là sát khí là thứ nhìn không thấy được.

Thông thường lúc mình cảm thấy được sự tồn tại của sát khí, thì mình đã bắt đầu bị giết rồi.

Lãnh Hô Nhi quả nhiên nhìn thấy một bóng người nhoáng lên ở miệng giếng.

Người này vừa thoáng đó là liền biến mất.

Không lâu sau, lại chầm chậm ló đầu từ dưới giếng lên, lần này không rụt xuống nữa.

--- Nhất định là vì y đã nhìn thấy "thắt lưng" trên mình mình!

Lãnh Hô Nhi từ từ đến gần, nhưng mặt không quay về phía giếng, giả như chưa nhìn thấy "đồng bọn".

Quả nhiên, "đồng bọn" thấy giọng kêu: "Nè, nè, qua đây, qua đây nè, đây nè!".

Lãnh Hô Nhi giả như không thấy, hơn nữa còn làm như một hồi sau mới tìm ra nguồn gốc của thanh âm.

Lãnh Hô Nhi chầm chậm đi qua, "úy" một tiếng.

Người kia vui vẻ hỏi: "Sao tới đổi ca trễ vậy? Trong điếm có chuyện à?".

Lãnh Hô Nhi thầm nghĩ: thì ra bọn chúng sắp đổi ca, mình đến thật đúng lúc. Miệng ậm ừ một tiếng lấy lệ.

Lãnh Hô Nhi bước tới trước, tên canh gác lưng quay ra miệng giếng, quả đã bị Lãnh Hô Nhi ép vào góc chết.

Lãnh Hô Nhi biết chỉ cần mình động thủ, trước hết bẻ gãy cổ họng của đối phương, đối phương không kêu la gì được, đầu lâu ngoẹo ngã xuống giếng, tũm một tiếng là coi như xong một mạng! Gã lại đi tìm kẻ khác!

Gã trong đầu đã quyết định như vậy, một bàn tay không liền thò ra đặt lên vai đối phương một cách rất thân thiện, phảng phất muốn kêu người ta đi nghỉ sớm, cứ yên tâm để gã tiếp ca.

Lúc tả thủ của gã thò qua, hữu thủ đã ngấm ngầm rút một thanh trủy thủ, chỉ cần tả thủ năm ngón nắm giữ vai đối phương, chủy thủ trên tay phải liền đâm phập vào yết hầu của đối phương!

Chính vào lúc này, thân mình người kia chợt lách qua.

Cái lách mình đó khiến Lãnh Hô Nhi xô hụt, nhất thờ thu lực không được, thân người lảo đảo tới trước!

Ngay lúc đó, trong miệng giết chợt ló ra một người.

Người này vừa giơ tay, trong bóng tối "nở" ra một đóa hoa trắng!

Đóa "hoa" đó "nở" ngay mặt Lãnh Hô Nhi!

Lãnh Hô Nhi lâm nguy mà không hoảng, một cước đá lên bờ giếng, mượn lực đạo phản hồi búng toàn thân lao nhanh ra sau.

Bộp!

Đóa "bạch hoa" tuy "nở" cực nhanh, nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ thoái lùi của Lãnh Hô Nhi.

Nhưng Lãnh Hô Nhi lại cảm thấy sau lưng vang lên tiếng gió rít!

Gã nào có khác gì đập lưng vào luồng gió rít đó!

Lãnh Hô Nhi tim chùng xuống, nhưng phản ứng không một chút chậm trễ, thân người vẫn búng nhanh ra sau, đồng thời xoay mình trên không, chủy thủ nghênh đón binh khí sau lưng!

"Bình" một tiếng, hoa lửa bắn tung tóe.

Chủy thủ giao kích với một thanh Hổ Đầu Đao.

Lãnh Hô Nhi người còn trên không, liên tục tránh thoát hai đợt công kích chí mạng, đang định la lớn, thình lình một vật bay đâm vào miệng gã!

Một mũi ngân thương!

Dưới ánh trăng, chỉ thấy thương ở trong tay người hồi nãy đứng bên giếng!

Người này giống như một vương tôn công tử, thần sắc lạnh lùng --- ý thức của Lãnh Hô Nhi chỉ tới đó là ngưng, tiếp đó mũi thương đã hoàn toàn đâm phập vào yết hầu của gã, tua hồng anh trên thương cũng trùm phủ cổ họng.

Người kia một chiêu đắc thủ, rút thương, Lãnh Hô Nhi máu tươi bắn tóe, sát na thân thể gã từ trên không rớt xuống, y tung một cước, đá Lãnh Hô Nhi lọt xuống giếng!

Người vốn trốn dưới giếng lúc trước lại đã vọt ra.

Hai người đâu phải ai xa lạ, chính là Hách Liên Xuân Thủy và Trương Điếu Thi từng quyết chiến với Lưu Độc Phong giữa mưa bão bị bại bỏ chạy!

Hách Liên Xuân Thủy thốt: "Giết xong một tên".

Trương Điếu Thi nói: "Thuộc hạ đi gọi Thập Nhất Lang, Thập Nhị Lang, Thập Tam Muội đến".

Hách Liên Xuân Thủy gật đầu.

Trương Điếu Thi nhắm cánh rừng tối tăm lướt nhanh.

Hách Liên Xuân Thủy quay sang người sử Hổ Đầu Đao thốt: "Bọn Cố Tích Triều, Vưu Tri Vị đang bắt giữ chủ nhân của ngươi, bọn ta trước hết đi cứu người, ngươi và bốn người trấn thủ ở đây phải cẩn thận đề phòng, nếu có kẻ khả nghi vào thôn, lập tức thông tri".

Hán tử sử Hổ Đầu Đao vốn đến để trấn thủ cái giếng, may sao được Hách Liên Xuân Thủy điều động đi mai phục, mới không bị ám toán, trái lại còn giết được kẻ đến, vô cùng khâm phục Hách Liên Xuân Thủy, liền đáp: "Dạ".

Lúc đó Trương Điếu Thi lại dẫn đến một nữ hai nam, lướt tới gần Hách Liên Xuân Thủy, bốn người ôm quyền chào, Hách Liên Xuân Thủy hỏi: "Thổ Cẩu và Thổ Ngưu đâu?". Trương Điếu Thi đáp: "Đã mai phục rồi". Hách Liên Xuân Thủy thốt: "Được, vậy thì đi!". Liền nhắm hướng khách điếm lao đi.

Hai nam một nữ kia nguyên cũng là thủ hạ của Hách Liên Xuân Thủy, Hách Liên Xuân Thủy vốn có thực lực, trong chiến dịch đánh Lưu Độc Phong, tuy hao binh tổn tướng, nhưng vẫn có thể lập tức triệu tập một số cao thủ cùng đi cứu bọn Tức đại nương.

Lúc binh khí va chạm, tuy không vang vọng lắm, nhưng Cố Tích Triều và Vưu Tri Vị trong khách điếm vẫn nghe được.

Lúc đó Vưu Tri Vị đã giết một hơi ba tên thủ hạ của Cao Kê Huyết, đang định làm thịt luôn Vi Áp Mao, chợt nghe một tiếng vọng khẽ, liền nói: "Lãnh tướng quân đã động thủ rồi".

Vừa nói một câu lại nghe có tiếng người ta rớt tũm xuống nước.

Cố Tích Triều thốt: "Lãnh Hô Nhi hạ thủ vẫn chưa tới mức thần không hay quỷ không biết!".

Vưu Tri Vị cười nói: "Bất quá bên ngoài còn lại vài cô hồn dã quỷ, Lãnh nhị tướng quân vẫn đối phó được... sợ là gã muốn đối phó Tiên Vu Cừu tướng quân thì chưa chắc đã xực được".

Đàm thoại vài câu, chợt nghe có người gõ cửa mấy tiếng.

Vưu Tri Vị, Cố Tích Triều hai người nhất tề biến sắc, bởi tiếng gõ cửa đó đâu phải là ám hiệu đã dự định, Vưu Tri Vị cười lạnh: "Đám cô hồn dã quỷ cũng mò lên tới đây sao?".

Cố Tích Triều thốt: "Cũng đúng lúc để thu thập bọn chúng vào cõi U minh". Đi đến chỗ Thích Thiếu Thương và Cao Kê Huyết, hai tay án giữ huyệt "Bách hội" của họ, thốt: "Đại sư đi mở cửa, có dị động gì là ta giết hai tên thủ phạm gốc cội tội lỗi này, xem xem cỏn con vài tên tiểu quỷ có thể làm gì?".

Vưu Tri Vị thầm tính toán trong lòng: ta đi mở cửa là phải mạo hiểm, ngươi giết người lại quá thoải mái.

Bất quá không muốn xung đột với y vì việc này, liền nói: "Tôi thì muốn xem xem là ai giở trò quỷ". Rồi đi mở cửa.

Cố Tích Triều từ đằng sau nhìn theo bóng lão đi, lòng không khỏi ngấm ngầm khâm phục, người này tùy tiện đi mấy bước, không những trước mặt hoàn toàn không một kẽ hở có thể công phá, cả sau lưng trái phải cũng không chỗ nào có thể tập kích, vậy mới hay võ công của Vưu Tri Vị thật không phải tầm thường, mình có trợ thủ mạnh như vậy, cố nhiên đáng mừng, nhưng nếu biến thành cường địch, phải ngàn vạn lần cẩn thận mới được, không khỏi ngấm ngầm cảnh giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.